Những ai từng mê phong cách kiến trúc nhà Pháp nhiệt đới thời kỳ Đông Dương, hẳn khó quên gam màu vàng tươi khá đặc trưng của những ngôi nhà quét vôi vàng từ Hà Nội đến Sài Gòn, ở Bạc Liêu hay Hội An.
Nhiều nhà nghiên cứu nói rằng không hẳn biệt thự Pháp mà đình chùa Việt hay nhà dạng “chú Hoả” cũng hay dùng màu vôi hoàng thổ đó. Nói chung là dù thuộc thời kỳ nào, phong cách do ai du nhập, phát triển hay sáng tạo (Việt, Pháp hay Hoa) thì màu vàng đậm ngọt, mang hơi ẩm gió mưa miền nhiệt đới, đượm chút tín ngưỡng kiểu “thổ sinh kim” ấy vẫn luôn đủ sức gợi cho các thế hệ sau nhớ về dáng vẻ, sắc vóc của những ngôi nhà đặc trưng một thuở, tuy không xa nhưng luôn hư ảo mơ màng.
|
Hồ tràn loang nước như vệt sóng nhẹ đủ phân định không gian trong ngoài thật nhẹ nhàng. Thấp thoáng bóng dáng nhà cửa phố Hội qua những vệt mái, chái nhà, mắt cửa, gạch hoa. |
Chút màu nắng vàng ấy tôi ngỡ chỉ tìm lại được trong những bưu ảnh chụp góc phố Hội An của nhiếp ảnh gia Hà Lan Hans Kemp, hay những ngôi biệt thự Pháp cổ điển chưa qua sơn sửa ở phố Cửa Nam, Phan Bội Châu (Hà Nội), thì bỗng chợt ngỡ ngàng bắt gặp khi lang thang trên phố xá Đà Nẵng những ngày cuối thu mưa bão chập chờn. Đà Nẵng dù đang phát triển sôi động dường như vẫn luôn còn có đủ chỗ cho những khoảng lặng, cho những ai thực sự muốn trải nghiệm chút gì đó gọi là sống chậm. Quán Madame Lân là một nơi để tìm kiếm hơi thở “tĩnh trong động” như vậy, dù quán nằm ở vị trí hướng ra hai mặt đường.
Bóng dáng những mái nhà kiểu phố Hội thấp thoáng đâu đó, dù tôi biết đây không là nhà cũ. Với cách bố trí hồ nước chạy quanh dù đơn giản nhưng lại tạo nên một thủ pháp “ngăn mà không chia” khiến những dòng xe ngược xuôi bên ngoài được tách biệt với không gian bên trong mà không cần đến hàng rào. Cách xử lý nhiều khối mái nhấp nhô theo kiểu “đưa phố vào nhà” cũng giúp không gian ẩm thực này trở nên gọn ghẽ và khép mở tốt hơn hơn, không phô trương mà cũng không giấu kín quá. Trong quán có quán, dưới mái gặp mái, gặp cả những cột đèn và gạch bông thuở trước, những rèm trúc buông lơi và ghế bàn đậm chắc, thấp thoáng dáng quen trên những gác lửng phảng phất nét phố Hội óng vàng màu tường cũ. Có gì đó sự lặp lại phong cách nhà cửa thời trước, phố cũ tường vôi mái ngói âm dương. Nhưng sự lặp lại đó không rập khuôn, không sáo rỗng, mà nương theo công năng, gọn sạch, tạo nên cách bài trí riêng. Làm mới mà trông thật quen và có tình. Đan xen hình khối nhưng vẫn có mức dừng lại vừa đủ, nhẹ nhõm phủ lên toàn quán một thứ ánh sáng vàng tươi như vệt nắng chiều hôm loang nước sông Hàn, đằm thắm, dịu dàng.
| |
Ánh sáng bên trong được tiết chế, lắng lọc nhờ | những tấm rèm trúc, bóng cây tự nhiên, dân dã. |
| |
Có phố trong nhà, có quán lồng vào quán | nhờ cách bài trí gần gũi, thân quen. |