Căn biệt thự màu trắng với mái ngói và ô cửa sổ nhỏ trông như cái tổ chim, nép vào giàn dây leo xanh thướt, lặng yên tồn tại với thời gian.
Giấc mơ của một nhóm bạn trẻ muốn xây dựng một chốn dừng chân bình yên cho bản thân, cho bạn bè và cho cả những người xa lạ.. Những người trẻ ấy nghĩ, rằng mỗi người trên thế gian này đều cần cho mình một nơi chốn để đi về, một khoảnh khắc để yêu, và một chút tĩnh lặng để dành cho riêng mình hoặc sẻ chia với những người thương yêu nhất.
Cả giấc mơ muốn giữ lại được một Yên Cafe trong lòng nhiều người khách cũ, những người đã yêu quán thời còn nằm khuất sâu trong con hẻm tối đường Ngô Thời Nhiệm. Yên Cafe ngày ấy buồn và trong trẻo, cả lạnh nữa. Không phải là không tốt nhưng có lẽ cũng đã đến lúc lựa chọn chuyển mình thành một nơi chốn ấm cúng hơn mà vẫn không đánh mất đi những dấu ấn đẹp từng có. Đó cũng là một giấc mơ, được lớn lên và thay đổi nhưng vẫn là chính mình. Thành công hay không, xin nhường lời cho những người từng là bạn của Yên Cafe ngày xưa và vẫn gắn bó đến tận hôm nay…
Và còn nhiều cả những giấc mơ khác, của những người mỗi ngày đi và về chốn ấy, cả của khách, những người lạ và những người quen. Yên Cafe tồn tại vì điều đó, trở thành một nơi chốn lưu giữ ký ức và yêu thương...
Để tìm thấy Yên Café, khách hẳn phải là người quen, hoặc là phải tinh mắt lắm, vì quán nép mình lặng lẽ đến mức gần như trốn mất khỏi tầm mắt những người mong muốn tìm thấy một quán café trông-giống-quán-café. Ngôi nhà nhỏ, ô cửa nhỏ, bảng hiệu cũng nhỏ nốt, lại còn bị che khuất bởi giàn dây leo um tùm. Bởi thế nên quán mới yên và cũng bởi vì thế nên khách mới yêu.
Khách sẽ phải gửi xe rồi lần tìm vào một lối đi hẹp và tối, lại còn phải lên cầu thang và tìm đúng cánh cửa dẫn vào quán, đánh dấu bằng một vòng hoa khô. Kéo cửa ra, cùng với tiếng chuông lanh canh là ánh sáng tràn ngập, rồi từ sau cánh cửa đó khách bỗng quên mất đi cuộc sống tấp nập phía bên ngoài. Khách nhấm nháp ngụm thức uống, rồi mở laptop lách cách làm việc hay rì rầm trò chuyện với bạn bè. Mấy con mèo nằm la liệt, lim dim ngủ trong tiếng nhạc rất khẽ. Đó là Yên…!
Quán lúc nào cũng vắng, và yên ắng. Dù nằm rất sâu bên trong căn nhà cũ lại không hề có cửa sổ, nhưng lúc nào cũng ngập ánh sáng trời. Cả màu xanh mát mắt của cây nữa, bạn tin không ? Hầu như mọi thứ ở Yên Cafe đều được chọn lựa để chạm đến những cảm xúc và ký ức bình yên. Một chút Saigon, một chút Dalat, một chút thiên nhiên, một chút tình yêu mộc mạc, giản đơn. Đó là Yên…!
Nhiều khách lại nghĩ về Yên Cafe như một hầm rượu nhỏ dưới lòng đất, thực ra đó cũng là một bí mật thú vị chờ khám phá. Giữa Saigon lại có một nơi chốn lọt thỏm dưới sâu, ấm cúng và dịu dàng trong những đêm hát mộc dưới ánh đèn vàng trong suốt. Đó cũng là Yên…!
Và cứ như thế, Yên Cafe lặng lẽ giữa những tháng ngày tất bật, thành một nơi chốn để mà cất giữ bí mật và bình yên của nhiều người. Khách hay nhầm chữ “Yên” trên logo của Yên Cafe thành chữ “yêu”, chủ quán nghe vậy thường mỉm cười trả lời:
- Ừ, vì những ngày ở Yên Cafe là những ngày rất yêu…!